Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

THỜI ÁO TRẮNG

THỜI  ÁO TRẮNG

thời áo trắng còn ghi trong nổi nhớ
bốn năm qua sen nở tận tâm hồn
mai đây rồi đôi ngã chiếc sự buồn
hương tình ấy tôi luôn luôn nhớ mãi
.
mỗi buổi chiều nắng tà xuyên cửa sổ
phảng má hồng tình trổ nụ duyên nồng
chợt nhìn em tâm hồn như bay bổng
học đường ôi đôi bóng chẳng rời xa
.
hai con tim chan hòa chung nhịp khúc
nổi tương phùng ánh chúc giữa đêm đen
thời áo trắng biêt bao nhiêu ước hẹn
thổn thức lòng tim bén lửa yêu đương
.
hồi hộp nhứt bên nhau mỗi mùa thi
cả hai ta ước hẹn bảng khoa kỳ
mong đừng rớt lạy trời  xin phù hộ
sự hoài mong chẳng phụ  tưởng viễn ly
.
thấm thoát thoi đưa  nhở bốn năm dài
tình thương thấm thiết  tràn ngập  hương say
yêu nhau trang trãi mảnh hồn thơ trẻ
giảng đường như chia sẽ hướng tương lai
.
thời áo trắng ngày nay bừng bảng hổ
gánh hành trang  loang lổ giấc mơ sầu
khi ra trường hai đứa lại chia phôi
nàng quay đi dành tôi màn đêm tối
.
thôi nhé mai đây giả biệt nhau rồi
kỹ niệm nào bóng câu qua cửa sổ
yêu nhau chi ngẩn ngở ôm nổi khổ
thổn thức sầu lệ đổ bóng người đi
.
ai về trường củ u hoài mơ vọng
bốn năm dài áo trắng tuổi thư sinh
ướp hoa yêu lối mộng lắm nặng tình
trong tim đọng dư âm thời áo trắng
.
nổi xót đau xóa tan hồn cay đắng
bốn năm dài hoa mộng thấm tình xuân
còn chăng nào biên biết cái vị tân
thời áo trắng xóa dần trang tình hận

.

.



Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

NOEL NAY

NOEL NAY


Hình giáng sinh, Ảnh giáng sinh đẹp nhất nắm 2012
noel nay ấm áp hơn noel qua
ấm từ tim ấm cả cỏi lòng
trời trở đông ta nghe gió nóng
đi bên em tình bổng dâng cao

đường ta đi rực rở đèn màu
cùng phất phới cờ sao mừng chúa
giáo đường vang thánh ca nhạc múa
đón chúa sinh vạn thuở tình ta

cánh môi mềm êm ái thiết tha
ta vui sướng tung tăng lễ hội
đi với em nhà thờ xin tội
lời nguyện cầu thấm thiết mong lung

tan lễ xong chuông thánh chưa ngừng
còn vang mãi trái tim đôi lứa
đưa em về cỏi tinh chan chứa
rộn rả vui vai tựa vào vai

vào nhà em anh ngại u hoài 
sợ gia huấn thầy ai khó quá
nét diệu hiền mẹ em nhu nhả
nhìn anh bằng với cả tình thân

bổng tự dưng anh xích lại gần
chào thầy mẹ lễ tân dạ thảo
mẹ cha khen anh trông dễ bảo
nói em rằng phải đạo nhà ngoan

nghe như thế lòng vui hả dạ
tâm nở hoa biển cả tình thương
muốn bên nhau  đôi trẻ vấn vương
hòa mây gió tỏ tường duyên ái

trời đông sao lòng như hoa trải
noel nầy  ta mãi bên nhau
của trái tim hạnh phúc muôn màu
hồng ân chúa ban trao huyền diệu

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

ĐÔNG BUỒN

ĐÔNG    BUỒN

đông buồn đông lạnh buốt da
ngoài trời sương xuống lòng ta chợt sầu
heo may gió thổi vi vu
gió lai cành trúc gió đùa trăng khuya



hai nhà cách trở sông kia
bên bồi bên lở chia lìa con tim
nhìn nhau sóng gợn u phiền
đắng cay hạt nhớ ngày đêm dạt dào



thu ba gợn sóng ba đào
long lanh ánh lệ chợt trào khóe mi
vì ai ôm lấy nổi si
nhìn ai bên ấy ưu bi cho người



tiệc vui lễ cưới tươi cười
héo sầu trong dạ buồn rươi trong lòng
tưởng là ta mãi hương nồng
ai xui cách trở đôi dòng xót xa



ai về ở với người ta
ruột bầm tím ruột mặt hoa rạng ngời
giang đầu bể ái rả rời
tình xa mấy nhịp một lời khó phân



còn gì xum hợp giai nhân
còn gì chung bước nói năng cười đùa
sầu đông duyên vở thương đau
sợi thương vương vấn sợi nào thắt tim



mặn mà ánh mắt hồn nhiên
khuôn trăng tươi sáng như tiên lạc trần
vòng tay ôm gọn giai nhân
nghe như phiêu bạt non tần đào nguyên



bên nhau tê tái nguồn tim
chan hòa hơi thở lan chuyền châu thân
ngọt ngào hé nụ hôn tân
âm vang kỹ niệm bâng khuâng cõi lòng



gió đông rẻ tóc má hồng
tóc ai phơ phất bềnh bồng đẹp sao
dáng ngà thanh thoát trăng sao
in sâu trong trí má đào tri âm

ĐÔNG NHỚ EM

ĐÔNG     NHỚ     EM
từ ngày em bước đi xa
ngôi làng quê nhỏ còn ta với sầu
bên người hạnh phút trăng sao
còn tôi tim vở thành đôi bẻ bàng

gió xa thổi nhẹ hương nàng
tôi ôm lấy gió mơ màng người thương
một mình với chữ tơ vương
mảnh mai sợi nắng nhở nhường giai nhân

gửi lên môi gió hôn tân
để vơi bao nổi bâng khuâng nhớ nàng
mong rằng tình đẹp sao ngàn
để thương để nhớ lên làn môi xinh

bẻ bàng bóng thỏ chập chình
ngở ngàng tan tác dáng hình em đâu
xứ người da diết héo sầu
bên kia đầm ấm còn tôi ngậm ngùi

lời thơ đọng ướt sương còi
nhặt sầu tim nhói nửa tôi nửa nàng
nhở khuya sao lụi trăng tàn
còn chăng giây phút bẻ bàng hoài mong

trời đông chuyển gió lạnh lòng
mưa đông nặng hạt bềnh bồng bóng trôi
từ ngày hai đứa chia phôi
nhìn đâu cũng thấy nổi sầu giăng giăng


lệ buồn thấm ướt gối chăng
đêm đông trở gió ngở rằng hình em
hoa quỳnh chỉ nở nửa đêm
gừng cay chỉ biết trong tim nghẹn ngào

nhớ câu muối mặn sóng trào
trăng soi đôi bóng hôm nào còn đây
gió đông lồng tóc mây bay
lồng len khuy áo trăng lay má hồng

em là biển cả mênh mông
anh như cánh bướm lượn vòng bên hoa
người đi đi mãi mãi xa
chiều đông nắng nhạt riêng ta nhặt sầu

cánh chim khuất núi xa xôi
người đ mang cả tình đầu theo luôn
nổi niềm năm tháng dập dồn
chén khuya rượu đắng ngỏ hồn phân vân

âu là duyên số có phần
vùi chôn kỹ niệm đông lần theo ai
bây giờ chia cách đông nay
sầu đông biết đến bao ngày mới nguôi

 

HOÀI ĐÔNG MỘNG

HOÀI    ĐÔNG   MỘNG
anh vẫn biết tình em lai láng
vườn hồng xưa nào cản bước đi
anh biết đôi lúc và có khi
em quay lại thăm anh rồi biến
-

vết thương nhớ khơi niềm lưu luyến
nhìn em vui anh mản nguyện rồi
đời của anh dầu có khổ đau
vẫn vui vẻ biết em hạnh phúc
-

em bảo thời gian như ánh chúc
rực rở nhiều khi lúc vắng em
em có ngờ anh khóc từng đêm
khi cánh nhạn bay êm đất mộng
-

em hởi em nàng hồng nồng ấm
xa em là biển vắng cô đơn
là khổ đau rên xiết vô hồn
tim anh chết một chiều xa thẫm
-

duyên ta dầu có chia hai nữa
những nữa thủy chung anh vẫn chờ
mùa đông nầy anh mơ hoa nở
rực rở lòng vạn thuở con tim
-

dầu giấc mơ hoang phế muộn phiền
vẫn lai láng trang đài bến mộng
tình đôi ta ví dầu tuyệt vọng
chữ nghĩa tình cất bổng trong tim
-

trăng thề nghiêng ngã giữa hương đêm
hoa nhớ lại bổng nhiên vụt nở
đông có lạnh tình ta rạng rở
giữa hồn thơ xào xạc gió đông
-

dầu đông nay chia cách đôi dòng
ly tan tim vở nghẹn sầu thương
anh vẫn nhớ vấn vương em mãi
chiều đông về cạn lòng lệ chảy
-

nhớ em nhiều tê tái nào nguôi
dầu dòng đời nghịch cảnh ngược xuôi
anh vẫn đợi chiều đông ấm áp
vần thơ nầy xem không hồi đáp
-

tận nơi xa hạnh phúc anh vui
dầu trời đông gió rét ngậm ngùi
anh vẫn nhớ người thương vạn thuở
bến giang đầu cách trở ngược xuôi

ĐÔNG LY BIỆT

ĐÔNG    LY    BIỆT

thời gian vẫn mãi hửng hờ trôi
ly biệt ai kia hận chia phôi
cho ai ray rức hồn than thở
đông đến hồng nhan vạn nổi sầu
-
xa nhau tím cả tình đông giá
ôm ắp tim đau vạn mấy ngày
ai vui bước nhỏ chung tay nắm
hồi tưởng quay về nghe mặn cay
-
môi ái hửng hờ nụ hôn dại
bờ vai tóc xỏa dáng u hoài
hòa chung nhịp thở hương trinh ngát
thổn thức hồn đêm giấc mộng say
-
thấm thoát thoi đưa ngày tháng lại
đông về tê buốt bạn tình phai
thuyền ái em sang tay kẻ lạ
bến yêu nay đã biệt trang đài
-
đêm lạnh đông lan hàn buốt giá
hồn quê vò vỏ chất men cay
em ơi có nhớ ngay đông ấy
buồn thay tan tác liểu hờn mai
-
nhớ đông nào thu hồn anh lại
dáng yêu kiều lộng lẩy sương mai
nét thơ ngây đắm say vương vấn
mộng đài trang tình ẩn tim ai
-
nhìn trăng ngiêng chợt nổi u hoài
hoa xỏa tóc đêm dài chờ đợi
ánh trăng gầy hồn xa vời vợi
hương sương trong gợi lại đông sầu
-
nơi em ở trăng chếch lưng đồi
sao khuya rọi mảnh sầu da diết
chốn thảo lư trăng anh vẫn khuyết
hình dung em anh biết trăng tròn
-
nét ưu tư xen lẫn lối mòn
bờ cỏ dại chân son còn đọng
thuở xưa hai ta cùng hoài vọng
mong tình ta sáng mãi trăng trong
-
tiết hàn đông gió rét lạnh lòng
ươm nổi nhớ má hồng vời vợi
đông chớm về ngàn thương nghìn đợi
tình đôi ta hồ hởi trăng tròn
-
mây trắng bay bay cuối trời đông
ánh trăng vọng ảnh má em hồng
bàn tay đan lấy chuyền hơi ấm
ánh mắt nhìn nhau ngấn lệ trong
-
hoa nắng lung linh dòng nước lủ
màu hoa sim tím tụ hương nồng
sóng nhẹ đưa trôi bông hoa tuyết
gió đông lùa nhẹ tóc mây bồng
-
muôn cây vươn lạnh đâm chồi mới
giọt lệ buồn rơi nổi nhớ mong
ngày mai có kẻ vầy duyên mộng
có kẻ trầm ngâm đắng dạ sầu
-
còn chăng hay mất người yêu dấu
em đâu tình nọ lổi duyên rồi
trời đông gió lạnh hồn trơ trọi
ngơ ngác trăng tàn tấc dạ đau
-

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

GIỌT SẦU ĐÔNG

GIỌT  SẦU  ĐÔNG

giọt thơ ai oán nảo nùng
đêm đông sương lạnh mưa phùn giá băng
nổi lòng bày tỏ cùng trăng
giọt sầu vương má cũng bằng giọt thương

giang đầu cách bến sông tương
ngọc thơm hoa bưởi má hường ngất ngây
thoảng giờ suối tóc vờn mây
nụ cười hàm tiếu đắm say tim nầy

tình xưa ong lả bướm chầy
nửa vầng trăng vở tháng ngày nhớ nhung
dầu nay xa cách nghìn trùng
dây tơ lở đứt tình chung phủ phàng

chiều đông mây tím giăng ngang
ngậm ngùi xa cách ta nàng thảm đau
mộng vàng tan vở hư hao
sổ lồng con sáo bay cao cuối trời

đắng cay cam chịu rả rời
tình say một cõi quên thời tái tê
người đi chiều lở đông về
còn người ở lại đọa đài đớn đau

phải lòng nhau thuở đông nào
hai ta thương nhớ rạt rào hương xưa
đã yêu hơn bát nước dừa
gừng cay muối mặn ngày vừa sẽ chia

đã từng lệ đắng đêm khuya
bao nhiêu kỹ niệm đường vìa có nhau
chng lòng thương nhớ ngọt ngào
tình ta đẹp tợ chiêm bao giữa đời

kể từ bướm lạ vườn mơi
sắc hoa dường nhở quen hơi bướm tình
canh tàn trăng xế vọng hình
đông nay nàng đã chiết kinh xứ người

trời in mây biếc gió lơi
tình tan trăm mảnh chơi vơi cõi lòng
niềm riêng rời rả tiết đông
qua cầu con sáo sổ lồng bay cao

muộn màng muôn nổi đớn đau
chữ chờ anh gửi trăng sao bể ngàn
đông nay cánh nhạn lạc đàng
chơ vơ ngọn gió phụ phàng xót  xao



vu vơ ngọn gió rì rào
sương vương ngấn lệ hạt nào vương mi
đông xưa bao nổi mê si
lá hoa quấn quít rù rì gió đông

biết rằng em đã có chồng
thuyền em tách bến dòng sông hai bờ
hồng nhan da diết tim chờ
hạt sầu trăng khuyết sao mờ hắt hiu

tình ta tan vở ngậm ngùi
nghe đau đau điếng ngược xuôi cánh chuồng
như trăm ngọn gió đông buồn
hạt thương lắm nổi tự nguồn trào dâng

chén say hồn chếch lâng lâng
lời thơ đọng rớt trong ngần giọt thương
lòng ai tợ bãi chiến trường
ngày nào êm ai nay dường nát tan

bây giờ em đã sang ngang
mà sao cứ nhở như là của anh
đông trao lòng bấy chơn thành
muốn bồng muốn bế một cành hoa tiên

đông về vương nổi u phiền
nhánh hồng chiết gửi bên miền xa xôi
nụ hoa tơi tả héo sầu
tình ta tan vở bèo trôi giữa dòng

đông nay tợ nhở bảo giông
con tim buốt giá má hồng xót xa
em vui hương lửa người ta
còn ai ray rức canh tà đêm đông

NHỚ ĐÔNG

NHỚ   ĐÔNG

chuyện xưa hòa quyện gió đông
hàn băng tim buốt má hồng xa xôi
trăng tà trắng xóa lòng sầu
đắng cay rượu nhạt nhở cầu cung thương

thực hư trong cõi vô thường
hiên song gót ngọc thoảng hương bên rèm
đông về sương lạnh con tim
bóng hồng tan biến màn đêm đông sầu

sông thương bên lở bên bồi
biển yêu gió bảo sóng nhồi lao xao
đông về nhặt nhớ thương đau

mượn cay men rượu nhạt nhàu đài trang

chén khuya rượu nhạt trăng tàn

nửa mơ mắt biếc nửa màng môi xinh
nhớ người tim xót chữ tình
bóng nàng mỹ nữ như hình trong tim

đoan trang u nhả diệu hiền
ghi sâu trong trí lòng miền thi nhân
mưa rơi tí tách ngoài sân
tàn phai cuộc mộng bụi trần rong rêu

ngửa tay hứng hạt mưa chiều
long lanh hạt nước mỹ miều giai nhân
trở về giữa cõi mộng trần
phù vân khói quyện xoay vần nét thơ

mưa rơi trút hạt ơ thờ
trắng hồn mặc niệm bên bờ yêu thương
nhặt lòng hoài niệm má hường
cơn say rủ chết đoạn trường vì ai

đông về tim những rức rai
hạt thương hạt nhớ đăng cay trong lòng
sương khuya nặng hạt tơ hồng
trăng nghiêng khuất núi gió lồng tim ta


sương khuya còn đọng cánh hoa
nắng vàng chớm nở ngở là còn mơ
bên nhau than thở trăng thơ
ngón tay bấm máy như giờ còn đau

tiết đông ngọn gió trở màu
mang hơi buốt giá len vào con tim
bồi hồi ngồi lặng canh đêm
khỏa lòng trơ đá ta tìm nguồn xuân

vở tan sương hạt bâng khuâng
vương mi em lại trong ngần mắt nhung
người dưng ơi khổ nảo nùng
một ngày không gặp bảo bùng nguồn tim

cầu vòng bảy sắc bên thềm
chẳng soi tình rỏ qua miền trần ai
đông về vương nét hàn lai
thương thương quỳnh nở trăng cài tóc em

một lần ta đã thoáng quen
là muôn thương nhớ anh đem vào lòng
đông sầu ray rức bóng hồng
trở trăn giọt nhớ tình nồng chơi vơi

CHIỀU ĐÔNG

CHIỀU   ĐÔNG


chiều hôm nay hồn đơn sao hoang vắng
tôi ước ao được ngấm bóng người xưa
một lần thôi dầu biết chẳng có thừa
bởi duyên phận bẻ bàng trong kiếp sống

-
tôi chợt tỉnh đây thật hay nằm mộng
ngấn hoa yêu bên trang blog hiện về
vẫn đượm màu trinh khiết thuở thuở đê mê
sưởi ấm lại hồn tôi bao năm tháng
-

entry nầy dành cho ai thời dĩ vảng
giờ post lại ghi dấu bóng người xưa
dầu chiều đông trời có đổ mưa thưa
vẫn thấy ấm tình tôi trong ký ức

-

cám ơn người vần thơ vương nét mực
màu trinh nguyên ray rức tháng năm xưa
hương thơ nhẹ rỉ rã trắng cơn mưa
khơi dỉ vảng trong hồn thơ miên viển

-
gánh hành trang bến đời nhiều lưu luyến
bụi thời gian phủ lấp tuổi mộng hồng
tôi một mình dong ruổi chốn mênh mông
khi hụp lặn giữa biển đời sóng gió

-
màu áo trắng không tàn phai tâm nó
mỗi khi buồn tôi mơ vọng mưa rơi
ngược thời gian theo dĩ vảng dòng đời
tôi nhớ lại áo trắng thời đi học
-

chiều đông lặng nhìn ai bên xóm vắng
chiếc cầu nghiêng nắng rắc lối xanh mờ
sợi nắng vàng quyện khói trắng vương tơ
tiếng chim hót trên nhành cau lảnh lót

-
hương lúa chín vọng đồng lang man mác
hàng dừa reo nặng trĩu trái đong đưa
mây nhở buồn bay chậm giữa trời trưa
lối mòn nhỏ thuở xưa chừng vương vấn

-
con kênh lặng cỏ vờn hoa chen lẫn
màu trong xanh hờ hửng chảy xuôi dòng
bờ kênh ấy say lòng trong giấc mộng
sóng vai kề đôi bóng thả hồn trôi

-
chiều đông nao in sâu vào ký ức
nét nguyên sơ ray rức trái tim son
dòng thời gian đậm lại mảnh tình con
dư âm vọng đam mê chiều đông lạnh

-
kỹ niệm xưa trong tâm dường muôn thuở
chẳng phai nhòa ký ức thuở nguyên  sơ
dầu hôm nay hai đứa rẻ duyên tơ
chiều đông đến tình như bừng sống lại

ĐÔNG VỀ

ĐÔNG   VỀ

rượu sầu chưa niếm mà say
tim sầu nhoi nhói hình hài người xưa
tình hoa đông lại mưa thưa
tương tư người hởi như vừa chớm thu

nữa khuya gương ngọc ưu tư
thềm hương sương đọng giọt từ trong tim
nổi sầu vô cớ trăng huyền
phòng hoa gối cặp nhân duyên chưa tròn

đợi chờ hai chữ tình son
châu về hợp phố mõi mòn người ơi
đam mê trả lại cho đời
còn đâu hoa bướm thủa thời mới quen

trang thơ trãi đọc trước đèn
như in vóc tuyết hương sen lướt ngàn
mơ màng gió lộng tưởng nàng
người hoa muôn thuở mộng vàng tình nhân

đông về biến ảo phong vân
người đi sao lặng con chăng nổi buồn
ngoài trời bổng trút mưa tuôn
hạt mưa ào ạt gió luồn vào tim

nhớ ai thao thức trăng đêm
giọt châu tròn giọt lệ viền mắt hoen
dế than rên rỉ sang hèn
trơ trơ tượng đá màu đen trong lòng


chuyện xưa hòa quyện gió đông
hàn băng tim buốt má hồng xa xôi
trăng tà trắng xóa lòng tôi
đắng cay rượu nhạt  nhở nhàng cung thương


thực hư trong cõi vô thường
hiên song gót ngọc thoảng  hương bên rèm
đông về sương lạnh  con tim
bóng hồng tan biến  màn đêm đông sầu


sông thương bên lở bên bồi
biển yêu gió bảo sóng nhồi  lao xao
đông về nhặt nhớ thương đau
mượn cay men rượu nhạt nhàu hương yêu

GIÓ ĐÔNG

GIÓ   ĐÔNG
nửa đêm giấc ngủ mơ hoa
ngờ đâu hương gió thoang qua bên rèm
vội vàng ôm gió dịu êm
hít hương gió ấm con tim ngạt ngào

gió nầy gió ở phương nào
gió xa xa thẳm rạt rào nhớ thương
gió ơi hương gió vấn vương
ôm vào xiết chặt say hương người tình

nhở hình lưu cảm bóng hình
môi kề môi gió men trinh ngất lồng
gió lồng mái tóc má hồng
hương thơm bát ngát trong lòng xuyến xao

nắm bàn tay gió nao nao
tình hoa phơi phới dạt dào đê mê
đông phong gió lạnh bay về
phảng trong bóng gió tái tê tim sầu

ngờ đâu gió lả qua cầu
gió đem ray rức ngắt câu nghĩa tình
nhìn kìa bóng gió điêu linh
tình hoa tan tác đôi mình chia xa

giờ là hương gió người ta
không còn hương gió nàng hoa thuở nào
gió buồn xót dạ thương đau
nhặt sầu theo gió hư hao trăng gầy

gió giờ khuất nẻo đường dài
vấn vương gió lả đọa đài hồn thơ
gió giờ lạc ngọn đơờng tơ
nhạt nhòa hương ái phai mờ gió lai

gió là gió đắng men cay
còn đâu bóng gió trang đài xa xưa
gió theo gió lạ đong đưa
gió tan tác lạnh gió chừa ngàn đau

đêm đông nghe gió lùa vào
nghe như ngàn ngọn chanh chua ngập tràn
không như gió thuở xuân sang
chỉ còn hư ảo canh tàn gió trôi