Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

HỌA VỚI Lãnh Ngọc Bích


  • HỌA  VỚI  Lãnh Ngọc Bích
  • Biết người cũng đã nhiều lần
    Ra vào nhưng chỉ đứng gần nhìn thôi
    Cớ gì lại phải chia đôi
    Người không vào được khiến tôi chạnh lòng.
    Xóa
  • chiều buồn ra đứng bờ sông
    trông sang bến nhớ dạ bầm xót xa
    xa xa bìm tím hoa cà
    tím màu ngọt ngất mặn mà dễ thương
    nhớ ai áo tím vấn vương
    tơ tầm đoạn ruột đêm trường trở trăn
    đông tàn xuấn đến khôn ngăn
    mơ màng áo tím giọt lăn lệ tràn
    bến sông tương khúc phụ phàng
    thuyền ai cuốn gió băng ngàn xứ xa
    chạnh lòng thương tiếc cành hoa
    phong ba gió bảo lọ là tư nhương
    mong sao hoa chớm bén sương
    sắc hoa vẫn thấm mùi hương vẫn nồng
    hai ta cùng một dòng sông
    tương tư uẩn khách má hồng vào tim
    lặng nghe cánh vạc ăn đêm
    tiếng kêu lạc bạn ưu phiền xót đau
    vọng sầu liên tưởng hư hao
    vành tang trắng xóa cành đào từ đây
    Xóa
  • Ngó lên giàn mướp hoa vàng
    Ngó xuống vườn cà tím nụ từ lâu
    Chẳng biết anh đến từ đâu
    Mà bao lời nhớ mặn đầu cánh môi
    Gần cạnh hay mãi xa xôi
    Một vòng trái đất hay mé bồi cánh sông
    Não nề một khúc buông thòng
    Vần thơ chất chứa mỗi dòng người ghi
    Bước ra thềm cỏ xanh rì
    Ngoảnh vào khóe mắt lệ mi chợt trào
    Khó chi một cái bờ rào
    Mồng tơi một giậu em nào ngại qua
    Sợ rằng lòng dạ người ta
    Như sông như bể sào đo không vừa
    Xóa
  • ngó lên sao tỏ sao mờ
    ngó xuống thui thủi lặng lờ đêm hoang
    thoảng đâu giàn mướp hoa vàng
    vườn cà ra nụ ngở ngàng tình xuân
    thương ai da diết bâng khuâng
    con tim ray rức ngạt ngần cánh hoa
    gần nhau gang tấc nhở xa
    lòng sầu vương vấn nhạt nhòa lệ lăn
    mồng tơi rào giậu phân ngăn
    gia phong khuôn phép ngại ngằn khó qua
    tôi thời thương đấy e là
    còn ai dạ thể nhận ra được nào
    em về còn để lao xao
    lời thương nhè nhẹ bay vào con tim
    dòng thơ nép bóng trăng đêm
    sao lòng muốn nói ngại hiềm lòng ai
    sông sâu biển rộng chẳng rày
    núi cao cách trở nhớ ngày trông đêm
    vườn cà hoa tím buồn thêm
    tầm xuân xanh biếc u phiền xa xâm
    thương người chủ ở cái tâm
    đoan trang ôn hậu tri âm cuộc đời
    Xóa
  • Em thương nhành liễu yếu mềm
    Hoa quỳnh chỉ nở vào đêm đậm mùi
    Thương anh dạ thẳng trơn trui
    Ngày đêm lầm lũi buồn vui một mình
    Em mơ gặp chốn yên bình
    Đừng như kiếp sống lục bình lặng trôi
    Nhớ nhung lòng dạ bồi hồi
    Sao không nói thử đôi lời cùng nhau
    Gió đùa cánh bướm chênh chao
    Em lo người cũng quên mau lời thề
    Như ong bươm nọ chán chê
    Vườn lan vườn cúc lối về còn đâu
    Xóa
  • biết rằng ta mãi lênh đênh
    chỉ riêng một bóng gặp ghềnh bóng mơ
    blog đây mỗi đứa đôi bờ
    vần thơ nhung nhớ trăng chờ sương khuya
    nhặt sầu tê tái ai kia
    hư hao vóc ngọc mơ vìa biển thương
    vườn lan ngập lối sầu vương
    duyên tình tách gót chia đường đôi ta
    nhớ nhung cánh nhạn bay xa
    nhớ lên mái tóc chan hòa mắt nai
    nhớ ai trắc trở lá lay
    khăn tay ẩn dấu lệ dài giai nhân
    trai khôn tìm bạn tri âm
    gái ngoan chọn lấy cái tâm kẻ hiền
    trầu cay chưa niếm say tiên
    rượu nồng chưa cạn môi mềm vì đâu
    chén sầu trong cảnh bồi hồi
    trang đài mơ mộng nổi sầu bên tâm
    nàng thơ én lượn xuân thầm
    nâng cao gió nhớ đi tầm nguồn thương
    ai về xin gửi tơ vương
    nói rằng người đó mộng thường quỳnh hoa
    nói gì duyên bướm tình hoa
    bướm hoa vương vấn không nhòa trong tim
    Xóa
  • Em về hỏi mẹ hỏi cha
    Xem anh có thể qua nhà chơi không
    Người rằng: trời đất mênh mông
    Đã thương thì cứ thật lòng bảo thương
    Phải duyên thì sẽ chung đường
    Không duyên theo mấy dặm trường cũng thôi
    Thời gian thấm thoát như thoi
    Đến nay cũng mấy xuân về rồi đi
    Em còn chưa hiểu điều gì
    Thì anh cất bước vi vu phương nào
    Ra đi quên để lời chào
    Nhành hoa cúc dại bạc màu mất hương
    Vàng sân nắng rũ buồn thương
    Em về đi lại con đường từng qua
    Hỏi lại mẹ hỏi lại cha
    Ngu ngơ chờ đợi có là thủy chung?
    Xóa
  • xuân hởi gió trêu tà áo tím
    trên giàn hoa bí đón xuân sang
    tầm xuân biên biết màu xanh ngát
    mấy dậm trường tình khối duyên mang
    .
    trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
    rực cánh mai vàng ngát gió xuân
    tuổi đời chồng chất hoàn tay trắng
    dạ nổi bâng khuâng phận cơ hàn
    .
    những muốn sang nhà xum hợp mặt
    ngại ngần hai chữ khó đeo mang
    công danh phía trước còn u ám
    cam phận làm công dám thở than
    .
    đành phải làm thinh nổi nhớ nhiều
    để nghe tim khóc tình câm lặng
    dầu cả lòng tôi một màu trăng
    đơn phương da diết mỹ nhân lòng
    .
    chỉ biết mình tôi thương nhớ thương
    nhớ lên cánh nhớ nụ môi hường
    đêm về e ngại tơ vương vấn
    một mảnh hồng nhan cuối đoạn đường
    .
    cô liêu trơ cảnh bên trời hiếu
    mẹ góa da nhăn lúc xế chiều
    trách nhiêm đôi vai oằn hơi thở
    thương ngườichữ hiếu vỗ sao kêu
    .
    đến nay như đã mấy xuân thêu
    kết bạn văn thơ blog cũng nhiều
    gom hương quỳnh nở đêm khuya lụn
    chờ đợi tình nhân dậy sóng triều
  • Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét