HUYNH VỚI MUỘI
huynh và muội
muội ơi một khúc tơ lòng
viết ra đở nhớ má hồng trong tim
thu về gió thổi tan phiền
mưa ngâu thấm giọt rót miền nhân gian
vần thơ trút nhớ từ quang
gửi về nơi muội biết nàng nhận không
buồn cho một cánh hoa hồng
tặng nhau tỉnh lặng mặn nồng với nhau
hoa kìa chưa nhạt sắc màu
người ta rẻ hướng nghẹn ngào xót đau
dòng thời gian như rỉ máu
vần com chưa trọn rì rào lá rơi
mượn nơi tin nhắn ươm lời
mảnh thu nẩy lộc cây thời đơm hoa
lệ sầu tiển biệt chan nhòa
chiếc ô nhỏ đó chờ ta chung đường
tiết thu tháng bảy mưa thường
giương ô muội nhớ anh nhường bên em
lời thơ có chút hờn ghen
muội xem hỹ xóa trăng đêm vắng hình
vọng lầu thơ thẩn một mình
nhìn làn nước chảy cái tình tan mây
tình huynh gửi muội nơi đây
lời văn thô thiển tràn đầy yêu thương
huynh về đây ngập ngừng trên lối củ
Trả lờiXóanắng vương gầy khói phủ kín đầu non
dấu chân xưa in đậm lối cỏ mòn
huynh ngây ngất quyện hồn theo mây trắng
vẫn đường xưa sao ngọt ngào tỉnh lặng
hương tình còn phảng phất ở đâu đây
dang đôi tay ôm trọn cả tháng ngày
bao kỹ niệm ấm hồn huynh dạo ấy
trường xưa ơi mỗi mình huynh trở lại
hương học trò thuở cũ chẳng phôi phai
giảng đường xưa hồn ngập cả lối gầy
màu mực tím như còn in trang vở
trường xưa ơi trong huynh người muôn thuở
nơi đôi ta kỹ niệm đậm ân tình
nơi ấm nồng tình nghỉa của muội huynh
huynh cứ ngỡ hồn mình như sống lại
huynh về đây trường xưa đầy hoa dại
mây bềnh bồng phiêu lảng chốn xứ xa
lẫn trong gió bóng muội nhở thoảng qua
hương tình củ mặn mà nghe ngây ngất
mùa hạ đến phượng sầu rơi đấy đất
nhặt phượng hồng lòng chồng chất buồn đau
muội đi xa thoáng đã mấy hè trôi
lòng da diết hiên lâu sầu trăng khóc