CHIỀU XUÂN
chiều xuân con én đưa tin
đắng cay nên nghĩa chữ tình nên thương
xuân xưa yêu má em hường
yêu môi mộng chín yêu nhường tóc đen
xuân nay yêu chén trà sen
yêu đôi tay ngọc yêu em hơn nhiều
gió xuân phớt má mây chiều
mưa xuân thấm mát dáng kiều đam mê
bềnh bồng biển sóng xuân kề
mắt xanh biên biếc bốn bề lao xao
chiều xuân gót ngọc dạt dào
đường thơ chớm gọi má đào chơi vơi
hương trinh thơm ngát em ơi
muốn thơm cái tóc cái môi hửu tình
xuân thêu một cõi linh chinh
mảnh mai một cánh in hình người dưng
bao nhiêu thương nhớ mấy chừng
người dưng thấp thỏm tim rung bởi nào
hay chăng bị bỏ bùa vào
lang thang nổi nhớ má đào cưu mang
trùng dương vổ sóng tim can
nghe đau đau nhói gọi nàng xuân yêu
bóng đi bóng ở hiên chiều
lá rơi như tưởng xuân kiều bên chân
chờ nhau ngày hóa thành năm
hoa mai rơi rụng tưởng chừng bóng em
tơ duyên đâu đã dành riêng
cội tùng cành liểu nghiêng nghiêng vai gầy
dẩu là gió dẩu là mây
chiều xuân mong đợi tình nầy trúc mai
trói anh với kẻ mày ngài
phải lòng nhau đấy xuân nầy nên duyên
cầm tay nhìn lặng tình quên
chiều xuân gió thổi nàng tiên vào lòng
thương hau gửi nụ xuân hồng
hoa reo khoe sắc mặn nồng gió xuân
chiều xuân mơ tưởng người tình
Trả lờiXóahoa mai nở rộ bóng hình chơi vơi
xuân về trên mọi nơi nơi
riêng tôi chín tái rả rời con tim
cõi xa cánh én xa miền
vui xuân đất lạ nổi niềm rức ray
xuân về vui với với ai
xuân cay xuân đắng xuân ray rức lòng
hương xuân ngát mùi lan rừng bàng bạt
Trả lờiXóatiếng gọi lòng khúc nhạt nổi hoan ca
trăm sắc hoa nào sánh ngọc màu da
bàn tay ấm chén say rượu bồ đào
tim trổi dậy biển trào lòng hoang lạnh
bừng ánh hồng khuôn ngọc nét giai nhân
hương xuân về như ngọn gió dừng chân
lòng lữ khách ý trung nhân vụt đến