NGƯỜI ẤY
người ấy giờ đây biến mất rồi
nhìn trời mây nước thả hồn trôi
bao đêm thức trắng vì ai đó
chợt nhói trong tim nổi bồi hồi
bồi hồi nghẹn ngất sao sao đó
không hiểu duyên ai khéo lắm trò
nhắn gió nhờ mây đưa chuyển ý
thủy chung bến nọ vẫn đợi chờ
hoa bướm kia còn nô đùa nắng
nọ kìa chim sẽ đón xuân mai
còn ta cô độc trong biển vắng
người hởi biết chăng chút đắng cay
im lặng nhìn ai đi trên phố
thoảng đâu thiên lý đổ giàn thôi
bẻ ngoặc tình yêu trong tỉnh lặng
còn đâu người hởi bóng hình sầu
ngắt đóa hoa hồng ra điếm cánh
riêng ở tim ta vẫn yêu nhiều
người hởi lòng mình se buốt lạnh
cánh nào vẫn cánh cánh hồng yêu
nhắm mắt nhắm hoài không muốn mở
sợ rằng biến mất người trong mơ
ôi thôi thực cảnh buồn tê tái
kéo cả trời sầu bến mộng chờ
mộng chờ bến mộng in trăng sáng
chỉ thiếu thuyền thương thiếp thiếp chàng
một mai bến ấy không còn nữa
thuyền tình nhớ bến biết đâu sang
vẫn dòng sông mối tình vỉnh cửu
đò xưa ủ rủ bến nào đâu
phảng phất bèo trôi vài cánh nhạn
còn lại tình ta ngất vạn sầu
chốn xa người ấy biết chăng nào
con tim chết lặng nghẹn lòng đau
xum vầy đâu nghĩa là hạnh phúc
vẫn nhớ lòng ai mối tình đầu
mây hởi mây trôi về vô định
gió ơi cho nhắn đến người thương
bến mộng còn đây trông thuyền đó
cỏi ấy người ơi tạn tỏ tường
bèo dạt mây trôi sao bi thảm
cỏi tạm tình riêng vẫn vấn vương
quanh quẩn rồi qua ba vạn sáu
cỏi tình nhớ mãi mới lạ thường
ai hởi tình yêu là gì thế
sao biết khổ đau vẫn yêu chi
yêu chi chuốt khổ vào tâm trí
chấp nhận vì yêu mới dị kỳ
cỏi nhớ đôi dòng ta tâm sự
mong rằng người ấy hiểu tâm tư
bến mộng đò xưa vương vấn mãi
lòng này trải rộng chốn vô hư
một thoáng qua mau sao lại nhớ
đêm tàn canh lụng tả thành thơ
người hởi phương nào người có biết
có buồn có nhớ kẻ mong chờ
người hởi người ơi người đâu nhỉ
chân tình gởi bạn ít vần thi
mong rằng nơi ấy ươm tầm nhớ
kỹ niệm trong tim vẫn khắc ghi
nhìn trời mây nước thả hồn trôi
bao đêm thức trắng vì ai đó
chợt nhói trong tim nổi bồi hồi
bồi hồi nghẹn ngất sao sao đó
không hiểu duyên ai khéo lắm trò
nhắn gió nhờ mây đưa chuyển ý
thủy chung bến nọ vẫn đợi chờ
hoa bướm kia còn nô đùa nắng
nọ kìa chim sẽ đón xuân mai
còn ta cô độc trong biển vắng
người hởi biết chăng chút đắng cay
im lặng nhìn ai đi trên phố
thoảng đâu thiên lý đổ giàn thôi
bẻ ngoặc tình yêu trong tỉnh lặng
còn đâu người hởi bóng hình sầu
ngắt đóa hoa hồng ra điếm cánh
riêng ở tim ta vẫn yêu nhiều
người hởi lòng mình se buốt lạnh
cánh nào vẫn cánh cánh hồng yêu
nhắm mắt nhắm hoài không muốn mở
sợ rằng biến mất người trong mơ
ôi thôi thực cảnh buồn tê tái
kéo cả trời sầu bến mộng chờ
mộng chờ bến mộng in trăng sáng
chỉ thiếu thuyền thương thiếp thiếp chàng
một mai bến ấy không còn nữa
thuyền tình nhớ bến biết đâu sang
vẫn dòng sông mối tình vỉnh cửu
đò xưa ủ rủ bến nào đâu
phảng phất bèo trôi vài cánh nhạn
còn lại tình ta ngất vạn sầu
chốn xa người ấy biết chăng nào
con tim chết lặng nghẹn lòng đau
xum vầy đâu nghĩa là hạnh phúc
vẫn nhớ lòng ai mối tình đầu
mây hởi mây trôi về vô định
gió ơi cho nhắn đến người thương
bến mộng còn đây trông thuyền đó
cỏi ấy người ơi tạn tỏ tường
bèo dạt mây trôi sao bi thảm
cỏi tạm tình riêng vẫn vấn vương
quanh quẩn rồi qua ba vạn sáu
cỏi tình nhớ mãi mới lạ thường
ai hởi tình yêu là gì thế
sao biết khổ đau vẫn yêu chi
yêu chi chuốt khổ vào tâm trí
chấp nhận vì yêu mới dị kỳ
cỏi nhớ đôi dòng ta tâm sự
mong rằng người ấy hiểu tâm tư
bến mộng đò xưa vương vấn mãi
lòng này trải rộng chốn vô hư
một thoáng qua mau sao lại nhớ
đêm tàn canh lụng tả thành thơ
người hởi phương nào người có biết
có buồn có nhớ kẻ mong chờ
người hởi người ơi người đâu nhỉ
chân tình gởi bạn ít vần thi
mong rằng nơi ấy ươm tầm nhớ
kỹ niệm trong tim vẫn khắc ghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét